Tối qua, tôi đã mở máy lên chỉ để nhìn lại những Project đang nằm trong ổ cứng.
Những Project cũ, nằm chơ vơ giữa rừng file với hàng tá cái tên dài ngoằng – những đoạn nhạc bị bỏ dở, những demo đã từng lóe lên trong tâm trí và giờ đây, dần chìm vào quên lãng… Một trong số đó – không verse, không chorus, chỉ có một hòa thanh đơn giản với tiếng pad ngân dài, như cố gắng miêu tả ai đó đang loay hoay giữa một làn khói mờ ảo.
Tôi nhớ lúc đó, chính mình đã dứt khoát “chôn nó” vì thấy… thật nhàm chán.
Cho tới hôm qua, vẫn là Project dang dở ấy, tôi chỉ mở lên và nghe lại – không thêm thắt, không chỉnh sửa.
Chỉ nghe.
Và tôi – không đánh giá, không cố gắng “tối ưu hóa” hay tô vẽ thêm bất cứ điều gì – đột nhiên được nhìn lại chính cảm xúc của mình ở thời điểm ấy, một mảnh ký ức xa xăm đâu đó vô tình hiện lên. Đoạn nhạc vu vơ tưởng chừng là “vô nghĩa” hóa ra lại tạo nên một mảnh ghép trên hành trình mà tôi đang đi, mở ra cho tôi thấy những ngày mông lung mơ hồ của chính mình. Quả thật, những nốt nhạc đúng là thứ vô hình đầy quyền năng!
Tôi chợt nhận ra: làm nhạc, chính là lưu giữ lại những thời khắc của cuộc đời – biến mọi khoảnh khắc tưởng chừng như “tầm thường” trở nên đáng nhớ và đáng trân trọng.
Có những bản nhạc không nhất thiết phải hoàn thiện, không nhất thiết phải trưng bày công khai, càng không nhất thiết phải phát hành. Chỉ cần… đừng xóa.